[ĐSHC]- CHƯƠNG 61

 Sau bữa yến tiệc trăm ngày, Lưu Lộng mượn cớ việc tổ chức đại điển phong tước vị, lại ở hoàng cung chơi nửa tháng. Sau đó bởi vì luyến tiếc hai tiểu bảo bối, hắn lại mượn cớ sinh nhật một tuổi của chúng, muốn qua sinh nhật của hai tiểu bảo bối xong mới trở về Miêu Cương.

Bởi vì “Yêu cầu nhỏ” không được thỏa mãn, từ Hoàng cung mãi cho đến khi trở về Miêu Cương, Lưu Lộng đều bày ra khuôn mặt bực bội, giống như có người khi dễ hắn, dáng vẻ huyên náo ngày thường cũng không còn.

Ăn, lặng lẽ ngồi một bên lặng lẽ ăn; ngủ, lặng lẽ ngủ một bên lặng lẽ ngủ; chơi, lặng lẽ ngồi trong sân uy gà con ăn.

Tiếp tục đọc

[ĐSHC]- CHƯƠNG 60

Chương 60: Phiên ngoại chi phu phu Dạ Tầm

Dạ Tầm từ năm mười lăm tuổi đã bắt đầu đi theo Hách Liên Tuyệt làm cận vệ bên người hắn, đến bây giờ cũng được 8 năm. Tính khí Hách Liên Tuyệt nóng nảy, thủ đoạn âm hiểm ngoan lệ, rất nhiều người khâm phục hắn nhưng lại không dám đến gần hắn, cũng chỉ có Dạ Tầm thời thời khắc khắc bồi bên cạnh hắn, nhẫn nhục chịu khó, mặc cho hắn đánh mắng.

Năm ấy mười tám tuổi, hắn lại thêm một việc nữa là thị tẩm. Mặc dù Hách Liên Tuyệt trên giường không ôn nhu nhưng hắn vẫn vui vẻ tiếp thu. Trong mắt hắn, không ai có thể thay thế địa vị của chủ tử, chủ tử là người trọng yếu nhất. Bất luận Hách Liên Tuyệt quết định chuyện gì, hắn cũng không chút dị nghị nào ủng hộ, bất luận Hách Liên Tuyệt nói gì, hắn cũng tín nhiệm không chút nghi ngờ.

Tiếp tục đọc

[ĐSHC]- CHƯƠNG 59

Chương 59: Phiên ngoại chi phu phu Tác Tây

Ngày thứ hai sau yến tiệc trăm ngày của bọn nhỏ, Mặc Sĩ Thịnh cùng đệ đệ thất lạc ngoài cung đã tìm thấy trở về nước Mặc Sĩ, Tác Tây cuối cùng cũng không trở về cùng hắn, thậm chí cũng không đến tiễn hắn.

Đứng ở cửa cung, Mặc Sĩ Thịnh đứng bên ngoài xe ngựa dáo dác nhìn chung quanh, đáng tiếc không đợi được thân ảnh của Tác Tây, không khỏi chua xót nở nụ cười, tiến vào xe ngựa, để mã phu lái xe đi.

Tác Tây vẫn tránh ở trên thành nhìn hắn lúc này mới hiện thân, nhìn xe ngựa càng lúc càng đi xa kia, khó chịu nhắm mắt lại, bàn tay buông ra lại nắm chặt, nhìn về hướng xe ngựa đi xa rất lâu.

Tiếp tục đọc

[ĐSHC]- CHƯƠNG 58

Chương 58: Phiên ngoại: Sổ ghi chép bánh bao tạo phản

Mọi người đều biết, đương kim Hoàng đế Vũ Văn Quân Quyết thập phần chung tình, Nước sông ba nghìn gáo, lại chỉ cần một gáo thôi, hậu cung lớn vậy nhưng chũng chỉ có một vị nam hậu. Nam hậu này sinh được hai Hoàng tử, hai tiểu Hoàng tử cũng tự nhiên là bảo bối trong mắt mọi người.

Cuộc sống phu phu của Vũ Văn Quân Quyết cùng Mộ Tử Thư đã không còn ngoại nhân quấy nhiễu, hiện giờ cũng không sinh đẻ thêm nữa. Trừ lúc lâm triều cùng xử lý chính sự mỗi ngày, Vũ Văn Quân Quyết một khi có thời gian sẽ bồi Tử Thư cùng hai nhi tử, thập phần ấm áp hài hòa.

Cuộc sống trôi nhanh như nước chảy, không lâu sau liền đón sinh nhật một tuổi của hai tiểu bảo bối, trong hoàng cung lại tổ chức tiệc vui. Mấy đôi phu phu lúc này lại đoàn tụ, đương nhiên hôm nay không phải bọn họ là tâm điểm.

Tiếp tục đọc

[ĐSHC]- CHƯƠNG 57

Chương 57: Sự việc xong xuôi

Buổi trưa ngày thứ hai, Văn quý phi bị mang ra xử trảm.

Cùng ngày lâm triều, Vũ Văn Quân Quyết để Tác Tây giải thích mọi việc làm của Văn quý phi nói cho các triều thần biết. Cũng lấy việc làm ác của Văn quý phi làm ví dụ, cho thấy hậu cung hiểm ác đáng sợ, không thích hợp để hai tiểu Hoàng tử sinh hoạt, vì vậy giải tán hết thảy các tần phi trong hậu cung.

Quyết định này đưa tới một bộ phận thần tử trong triều phản đối, dù sao thì các triều thần trên điện cũng có vài nữ nhi ở trong đám hậu cung này. Bây giờ đều là phi tử đã sủng hạnh qua, nếu xuất cung, còn có ai muốn sao?

Tiếp tục đọc

[ĐSHC]- CHƯƠNG 56

Chương 56: Kẻ giúp đỡ phía sau

Văn quý phi sau khi bị giam vào thiên lao, vì ngăn chặn hậu hoạn, Vũ Văn Quân Quyết sai người thẩm vấn nàng xem có đồng đảng nào hay không, Văn quý phi liên tiếp phủ định, dùng hình cũng không khai ra đồng đảng.

Vũ Văn Quân Quyết cùng mọi người nghĩ khả năng không có đồng đảng, sự tình liền xảy ra.

Đêm thứ ba Văn quý phi vào đại lao, hai tiểu bảo bối đói tỉnh nửa đêm bắt đầu khóc rống. Sợ đánh thức Vũ Văn Quân Quyết, Mộ Tử Thư lập tức đứng dậy, một tay ôm đứa bé liền ra khỏi cửa tìm nhóm người bà vú.

Vũ Văn Quân Quyết cũng bị đánh thức, nhíu nhí mày, thấy ngoại bào Tác Tây còn treo ở trên giường, thấy hắn không mặc thêm áo choàng đã đi ra ngoài, không khỏi thở dài. Đang muốn cầm ngoại bào đi, bỗng nhiên yên tĩnh ban đêm truyền tới tiếng kinh hô của Tử Thư, bọn nhỏ cũng khóc to hơn.

Tiếp tục đọc

[ĐSHC]- CHƯƠNG 55

Chương 55: Chân tướng rõ ràng

Ngày thứ hai còn chưa tới thời điểm lâm triều, hai tiểu bảo bối bị đói tỉnh, oa oa khóc lớn lên. Vốn Vũ Văn Quân Quyết là người khó chịu khi thức dậy bỗng nhiên mở hai mắt ra, vén chăn đi tới bên nôi hung tợn trừng mắt nhìn hai thằng nhóc.

Nhóm tiểu hài tử tưởng người đến cho chúng uống sữa rồi, ngừng một chút, nhìn phụ hoàng nhà mình, sau đó cảm nhận được phụ hoàng tức giận, càng khóc lớn phát ra âm thanh to hơn.

Vũ Văn Quân Quyết đen mặt, đánh cũng không được trừng phạt cũng không xong, mắng chửi cũng không được, hận không thể đẩy chiếc nôi ra ngoài.

Mộ Tử Thư bất đắc dĩ nhìn hắn, vội vã chạy qua ôm lấy tiểu nhi tử dỗ dành trong ngực, nói với Vũ Văn Quân Quyết: “Nó đói bụng, gọi bà vú đến đây chăm sóc hoàng nhi đi.”

Tiếp tục đọc

[ĐSHC]- CHƯƠNG 54

Chương 54: Cổ Vương đến

Lời nói của Mộc Lưu Nam đều khiến mọi người nhíu mày, vết máu của đứa nhỏ này có liên quan gì tới Quân Nhưng?

Vũ Văn Quân Nhưng tiến lên phía trước nói: “Lưu Nam, ý của ngươi là sao?”

Mộc Lưu Nam nghĩ đến việc người yêu của mình bị trọng thương liền lạnh mặt, “Ngươi khí đó hôn mê không biết, Cổ Vương có nói qua, con huyết Cổ trong cơ thể ngươi tuy tương dung cùng với máu, nhưng dù sao cũng là từ bên ngoài truyền vào, huống hồ huyết Cổ này quá trình truyền dẫn, khiến máu của ngươi so với máu của người bình thường khó có thể đông lại nhanh, nói ngươi tận lực tránh việc thụ thương.”

Tiếp tục đọc

[ĐSHC]- CHƯƠNG 53





Chương 53: Vết máu dị thường

Trước khi hài tử sinh ra Vũ Văn Quân Quyết cũng đã ra lệnh người chế tạo cái nôi tương tự cái nôi trước kia, bất quá so với cái trước kia lớn hơn một chút, hai thằng nhóc ngủ chung ở bên trong.

 Mộ Tử Thư mơ màng tỉnh lại đã hai ngày sau, vẫn chưa tỉnh táo lại đã nghe thấy một đám người bên cạnh nhỏ giọng vui đùa cùng với hài tử, không khỏi mỉm cười, mở mắt muốn ngồi dậy.

Vũ Văn Quân Quyết bên cạnh thấy hắn tỉnh vội vàng đi qua ngồi vào mép giường, để hắn dựa vào ngực mình, ôn nhu nói: “Tỉnh? Thân thể sao rồi?”

“Còn hơi đaum nhưng không có chuyện gì đáng ngại rồi.”

Mộ Tử Thư trả lời Vũ Văn Quân Quyết, ánh mắt nhìn chằm chằm vào chiếc nôi kia.

Vũ Văn Quân Quyết sao lại không biết tâm tư của hắn chứ, khẽ cười, kêu Vũ Văn Quân Nhiên đẩy nôi tới. Nôi này làm bằng ngọc có chút nặng, Vũ Văn Quân Quyết cố ý sai người lắp thêm bốn cái bánh xe, thuận tiện di động.

Vũ Văn Quân Nhiên cùng Mộc Lưu Nam đẩy nôi tới, một bên cười nói: “Tử Thư cực khổ rồi, hai tiểu hài tử này đều rất khả ái, ta hướng Hoàng huynh xin một đứa hắn cũng không chịu cho.”

Hài tử nào có thể cho, Mộ Tử Thư biết Vũ Văn Quân Nhiên nói đùa, mỉm cười không trả lời, tựa trong lòng Vũ Văn Quân Quyết nhìn hai tiểu bảo bối trong chiếc nôi.

Hai tiểu bảo bối đã lớn hơn một chút rồi, vô cùng khả ái, mặc y phục nho nhỏ, đang đắp một chiếc chăn thật dầy. Có lẽ là vì song bào thai, hai tiểu hài cùng ôm nhau nằm, đứa nhỏ hơn còn mút ngón tay ca ca.

Mộ Tử Thư thấy tiểu nhi tử nhà mình, không khỏi nhìn về phía Vũ Văn Quân Quyết cười: “Mộ nhi sau này nhất định mười phần nghịch ngợm, ngươi còn nói hắn chững chạc.”

Vũ Văn Quân Quyết cười ha ha cưng chiều nói: “Nghịch ngợm một chút cũng tốt.”

Hai bên đều là hài tử của hắn, như thế nào cũng tốt!

Vũ Văn Quân Nhiên và Mộc Lưu Nam ở một bên nhìn hai tiểu bảo bối, trong mắt tràn đầy yêu thích.

Hai tiểu hoàng tử bình an xuất thế, lại là ngày mồng một thời gian đại cát, trong cung từ trên xuống dưới đều hết sức vui vẻ. Vũ Văn Quân Quyết vào triều cũng mang theo khuôn mặt tươi cười, phe phái triều thần cũng đặc biệt hài hòa, vì hoàng tộc rốt cuộc thêm con nối dòng mà vui mừng.

“Chúc mừng Hoàng thượng có thêm một đôi tiểu Hoàng tử, chỉ là Văn quý phi cũng có một nam hài ba tuổi, theo lý nên xác nhận thân phận đại hoàng tử. Thế nhưng Hoàng thượng đã phong cho Hoàng thượng đã chết kia danh phận đại hoàng tử, hài tử kia của Văn quý phi nên lấy thân phận gì?”

Nói đến hài tử của Văn quý phi, Vũ Văn Quân Quyết liền trầm mặt. Thân phận gì? Nếu điều tra ra không phải là hài tử của hắn, đương nhiên là không có thân phận gì!

Bất quá vấn đề Trương đại nhân đề cập đến cũng phức tạp, nếu đứa bé kia quả thật là huyết mạch của hắn, theo lý đúng là phải phong thân phận Đại hoàng tử. Nói như vậy, Triều nhi cùng Mộ nhi cũng chỉ có thể lui xuống vị trí tam hoàng tử cùng tứ hoàng tử rồi.

Nghĩ như vậy, Vũ Văn Quân Quyết trong lòng liền bất mãn, trầm giọng nói: “Mấy chuyện thân phận hoàng tử đợi Triều nhi cùng Mộ nhi đầy trăm ngày mở yến hội tuyên bố!”

Yến hội trăm ngày sau tuyên bố cũng tốt, các đại thần nhao nhao gật đầu, “Cẩn tuân Hoàng thượng thánh ý.”

Máy ngày sau, nhờ vào dược của Lưu Lông, thân thể của Mộ Tử Thư cũng khôi phục nhanh hơn, vài ngày đều bầu bạn với hai tiểu hài tử chơi đùa cùng chúng.

Sáng sớm hôm đó, Vũ Văn Quân Quyết vào triều sớm, sau khi hai tiểu hài tử được bà vú cho ăn no, Mộ Tử Thư liền đứng trong phòng ngủ đẩy nhẹ nôi dỗ chúng đi ngủ.

Còn chưa dỗ ngủ xong thì chợt nghe thấy Hỏi Lan bẩm báo nói Ôn Lam điện hạ đòi muốn nhìn hai đệ đệ.

Bọn nhỏ đang chuẩn bị đi ngủ, Mộ Tử Thư không muốn để cho người tới quấy rầy bọn hai đứa, đang muốn kêu Hỏi Lan tiễn Ôn Lam điện hạ, hài tử kia liền tự mình xông vào.

“Trần Trần muốn xem đệ đệ, Trần Trần muốn xem đệ đệ!”

Tiểu hài tử vui sướng chạy vào, cao hứng nhìn về phía nôi, nhìn Mộ Tử Thư lễ phép hỏi: “Trần Trần có thể nhìn hai đệ đệ không?”

Đều đã vào tới nơi, Mộ Tử Thư cũng không đuổi hắn, mỉm cười gật đầu.

Tiểu hài cao hứng cười, đi tới bên nôi muốn nhìn hai đệ đệ, lại phát hiền mình quá thấp, nhón chân lên cũng không thấy được. Vì vậy kéo từ bên cạnh cái ghế leo lên xem.

Mộ Tử Thư sợ hắn té ngã, ôn hòa nói: “Cần thận chút, kẻo ngã.”

Tiểu hài tử gật đầu, nhìn hai đệ đệ nằm giữa nôi cười haha.

Tiểu hài tử cũng có phương thức trao đổi riêng, hai tiểu hài tử còn chưa ngủ cũng nhìn chằm chằm mép nôi, hưng phấn cười khanh khách.

Mộ Tử Thư thấy bọn họ hài hòa như vậy, hai đứa nhỏ không khóc rống nên cũng an tâm, ngồi một bên nhìn mấy đứa cười hi ha.

Lúc này, Hỏi Mai nâng tiểu y phục chỉnh tề tiến đến.

“Công tử, áo bông của các tiểu hoàng tử được đưa tới.”

Hài nhi da mềm, những y phục đều là dùng loại chất liệu mềm mại thượng hạng đặt làm. Mộ Tử Thư gật đầu, đứng dậy qua xem. Sờ sờ chất vải quần áo, quả nhiên vô cùng mềm mại, một chút tì vết cũng không có, thỏa mãn gật đầu.

Phân phó Hỏi Mai cầm quần áo để vào ngăn kéo, quay đầu nhìn mấy hài tử, thấy một màn suýt nữa làm tim ngừng đập!

Tiểu hài tử đứng trên ghế ôm Vũ Văn Mộ từ chiếc nôi lên, bởi vì hắn cũng chỉ là đứa trẻ ba tuổi, hài nhi ở trong tay ôm cũng không chắc. Hơn nữa đứa bé kia nhìn hài nhi, chẳng biết tại sao bỗng nhiên chu mỏ nhíu mày, còn muốn ném xuống dưới đất!

Mộ Tử Thư hoảng sợ trợn hai mắt, trong lòng muốn hô một tiếng nhưng vẫn mắc ở cổ họng, trong đầu cũng trống rỗng, căn bản không kịp suy nghĩ gì, bản năng bảo hộ hài tử khiến hắn vọt tới đoạt lấy hài tử.

Động tác cũng có thể quá mạnh, hài tử đứng trên ghế bỗng nhiên ngã xuống, té trên mặt đất không chút động tĩnh, trán chạm đất, chảy thật nhiều máu.

Mộ Tử Thư sửng sốt, hắn không muốn thương tổn hài tử kia. Lúc này hài tử trong ngực cũng bị dọa sợ oa oa khóc lên, hắn vừa khóc, song bào thai ca ca cũng liền tâm oa oa khóc lên.

Mộ Tử Thư rối loạn, không có cách dỗ tiểu hài tử trong lòng, sắc mặt tái nhợt nhìn tiểu hài tử trên mặt đất không chút động tĩnh, không biết nên làm gì.

Hỏi Mai thấy công tử lòng dạ rối loạn vội vàng nói: “Công tử chớ nóng vội, nô tì đi kêu thái y.”

Mộ Tử Thư vội vàng gật đầu, thì thầm trong miệng: Đúng đúng đúng, kêu thái y, kêu thái y…

Hài tử kia được đưa tới phòng khác điều trị, thái y không lâu sau cũng chạy tới, sự tình kinh động tới Vũ Văn Quân Quyết cùng Văn quý phi, đều rối rít chạy về Hoàng Lan Cung.

Trong gian phòng chỉ có Hỏi Lan Hỏi Mai cùng thái y đang chữa trị cho tiểu hài tử trên trán vương đầy máu.

Sắc mặt Văn quý phi tái nhợt, nhào tới ôm lấy hài tử trên giường khóc lớn, nghẹn ngào nói: “Chuyện gì xảy ra, tại sao hài tử của ta lại thành ra thế này?”

Hỏi Lan Hỏi Mai khó xử không nói nên lời.

Văn quý phi chợt quay đầu nhìn các nàng, nghiêm nghị nói: “Rốt cuộc là ai khiến hài tử của ta bị thương!”

Hỏi Lan Hỏi Mai liếc nhìn Vũ Văn Quân Quyết, chỉ nhỏ giọng nói: “Công tử không cẩn thận, không phải cố ý!”

Nghe được Mộ Tử Thư hại con mình thành vậy, Văn quý phi lại khóc lớn tiếng hơn, “Mộ công tử tại sao lại làm vậy? Ta đắc tội hắn chỗ nào mà hắn lại đối xử với hài tử của ta như vậy?”

Vũ Văn Quân Quyết nhíu mày, không để ý tới Văn quý phi khóc rống, hỏi thái y: “Hài tử có bị làm sao không?”

Lương thái y nói: “Hoàng thượng yên tâm, chỉ là trầy da, cầm máu an dưỡng thì không sao cả. Chỉ là không hiểu tại sao hài tử này cầm máu rất chậm, phải mất một thời gian mới có thể cầm máu được.”

Biết hài tử không sao, Vũ Văn Quân Quyết cũng chỉ gật đầu, không hỏi han thêm. Trong lòng nghĩ đến Tử Thư, Tử Thư không phải loại người vọng động như vậy, sao lại có thể làm hài tử này bị thương? Phân phó thái y khám chữa bệnh xong liền quay về phòng ngủ.

Hai đứa bé khóc rống hồi lâu, Mộ Tử Thư lại không thể phân thân ra được, thật vất vả mới dỗ ngủ được, lại nghe tiếng cửa mở, Vũ Văn Quân Quyết đi tới.

Mộ Tử Thư nhìn hắn, giống như hài tử làm sai không biết làm sao cho phải, trong lòng cũng hổ thẹn, hắn không cố ý đả thương đứa bé kia, Quân Quyết liệu có giận hắn không?

Vũ Văn Quân Quyết thấy hắn bộ dáng ủy khuất, khẽ thở dài, đi qua nhìn hài tử đang ngủ, sau đó ôm hắn vào ngực, ôn nhu nói: “Có chuyện gì?”

Cảm nhận cái ôm ấm áp, Mộ Tử Thư mới an tâm đôi chút, nhỏ giọng nói: “Ta không cố ý làm vậy.”

Vũ Văn Quân Quyết ôm hắn ngồi xuống mép giường, vỗ lưng trấn an hắn nói: “Ta biết, chuyện gì đã xảy ra vậy?”

Đạt được tín nhiệm của hắn, Mộ Tử Thư trong lòng ấm áp, trầm mặc một lúc sau đó kể lại chuyện đã xảy ra cho Vũ Văn Quân Quyết.

Biết Tử Thư không nói đùa chuyện của hài tử, cũng biết hắn không nói dối, Vũ Văn Quân Quyết nheo mắt nguy hiểm. Hài tử kia muốn vứt Mộ nhi xuống đất! Đây rốt cuộc là do hài tử không hiểu chuyện hay do người phía sau sai khiến?

Một lát lâu vẫn không thấy Vũ Văn Quân Quyết nói gì, Mộ Tử Thư ngẩng đầu nhìn hắn, hỏi: “Hài tử kia có sao không?”

Vỗ nhẹ trấn an hắn, “Không sao, chỉ là bị thương nhẹ ở đầu, không có gì đáng ngại.”

Mộ Tử Thư lúc này mới an tâm, tuy không phải hài tử của mình, nhưng nghĩ trong lòng, cũng không muốn đứa bé kia có chuyện gì xảy ra.

Vũ Văn Quân Quyết an ủi người trong ngực, ánh mắt nhìn xuống vũng máu dưới đất, bỗng nhiên cau mày. Quả nhiên như thái y nói, máu của đứa bé này khó đông, vũng máu đã lâu như vậy vẫn ẩm ướt, chỉ khô một phần nhỏ xung quanh, có điểm khác so với người bình thường.

Hai người ôm nhau một lát rồi gọi Tác Tây, Hỏi Lan cùng Hỏi Mai qua chăm sóc hai hài tử, bọn họ thì đi xem hài tử bị thương kia.

Vũ Văn Quân Nhiên và Mộc Lưu Nam cũng đã ở đó, Mộc Lưu Nam nhíu mi nhìn hài tử kia.

Máu trên trán hài tử một lúc lâu sau rốt cục ngừng chảy, đã được thái y băng bó kỹ. Văn quý phi lo nghĩ ngồi bên giường, ôn nhu vỗ về mặt hài tử.

Trông thấy Mộ Tử Thư đi qua, sắc mặt Văn quý phi cũng không tốt chút nào, chất vấn hỏi: “Mộ công tử, bình thường ta cũng không đắc tội công tử. Ngài sao lại ác tâm tổn thương hài tử của ta? Ta căn bản không muốn cạnh tranh cái gì của ngài, Mộ công tử lẽ nào ngay cả đứa bé cũng không thể bỏ qua sao?”

Văn quý phi khéo léo đẩy hết sai lầm lên Mộ Tử Thư, còn khiến người khác đều cảm thấy Mộ Tử Thư hành động bỉ ổi, không tha cho những phi tần khác cùng hài tử.

Mộ Tử Thư bị chất vấn mà sửng sốt, tuy hắn xuất phát là vì bảo vệ hài tử mình, nhưng chung quy lại đúng là khiến hài tử kia bị thương, hổ thẹn nói: “Xin lỗi, ta không phải cố ú.”

Văn quý phi nghe Mộ Tử Thư xin lỗi, càng nói thậm tệ hơn: “Mộ công tử bây giờ cũng đã có con rồi, đều là làm cha mẹ, người làm mẫu phi, hài tử của ta bị thương trong lòng đau đớn bao nhiêu, Mộ công tử lẽ nào không để cho hài tử của ta một con đường sống hay sao?”

Nàng nói như vậy lại lộ vẻ khiến Mộ Tử Thư khoác lên tội danh cố ý làm thương tổn đến con cháu hoàng thất.

Vũ Văn Quân Quyết vốn tưởng Văn quý phi trước nay vẫn là người ôn hòa, không nghĩ tới lúc này lại hùng hổ dọa người như vậy, không khỏi hừ lạnh, ôm Mộ Tử Thư vào lòng, trầm giọng nói với nàng: “Có công phu ngậm máu phun người ở chỗ này không bằng về sau hảo hảo giáo dục lại con của ngươi đi! Nhỏ như vậy đã nghĩ ra cách giết chết đệ đệ của mình rồi, sau này còn muốn tạo phản sao?!”

Nghe hài tử này muốn đẩy Mộ nhi chết, Vũ Văn Quân Nhiên cùng Mộc Lưu Nam đều giật mình trong lòng, nghĩ có chút sợ.

Văn quý phi bị Vũ Văn Quân Quyết quát nạt, sắc mặt liền tái nhợt, không biết làm sao liếc mắt nhìn Hoàng thượng lại quay lại nhìn hài tử, lo lắng nói: “Trần Trần muốn đẩy ngã tiểu Hoàng tử? Chuyện này là thật sao?”

Vũ Văn Quân Quyết hừ lạnh, không trả lời.

Văn quý phi hổ thẹn cúi đầu, không thể tin nhìn hài tử của mình, sau đó rơi lệ nhìn Mộ Tử Thư nói: “Mộ công tử, xin lỗi, ta chưa biết rõ ngọn nguồn. Không nghĩ tới Trần Trần còn chưa hiểu chuyện, hắn muốn đòi đi tìm đệ đệ ta mới để hắn đi, không ngờ lại thành ra sự tình vậy. Hài tử chưa hiểu chuyện, ta sẽ dạy dỗ hắn thật tốt, xin Mộ công tử thương xót hài tử cũng bị thương như vậy tha thứ cho nó a!”

Văn quý phi chỗ lợi hại nhất sợ cũng là kiểu thu phòng tự nhiên như vậy.

Mộ Tử Thư nhìn dáng vẻ yêu kiều của Văn quý phi, tuy cũng hoài nghi hài tử kia muốn đẩy ngã chết Mộ nhi có thể là do Văn quý phi xúi giục, nhưng lúc này không có chứng cớ, cũng có thể do hài tử kia không hiểu chuyện, cũng chỉ nhàn nhạt gật đầu xem như tha thứ, trong lòng lại có chút đề phòng hai mẫu tử nhà này.

Trò khôi hài qua đi, Văn quý phi ôm hài tử đã được băng bó kỹ về Ôn Lam điện. Vũ Văn Quân Quyết cùng ba người kia đều trở về phòng ngủ nhìn hai tiểu bảo bối.

Hai hài tử này vẫn còn thoải mái ngủ, đệ đệ vẫn ôm ngón út của ca ca ngậm đến ngon lành.

Mộ Tử Thư bất đắc dĩ nhẹ nhàng lấy ngón tay từ trong miệng đệ đệ ra, vậy mà vừa mới rút ra, tiểu hài tử trong giấc mộng liền chép miệng bộ dáng muốn khóc. Mộ Tử Thư giật mình, vội vã nhét ngón tay của anh lớn vào miệng nó, tiểu nhi tử lúc này mới an phận.

Vũ Văn Quân Quyết cùng Vũ Văn Quân Nhiên nhìn cảnh này không khỏi nở nụ cười cưng chiều, chỉ có Mộc Lưu Nam nhìn chằm chằm vũng máu đằng kia cau mày trầm tư.

Vũ Văn Quân Nhiên thấy bộ dáng này của hắn, cũng nhìn vũng máu kia một chút, “Lưu Nam, Có chuyện gì sao?”

Nghe thấy bọn họ nói chuyện, Vũ Văn Quân Quyết cũng nhìn sang, nhàn nhạt nói: “Vừa rồi loạn quá vẫn chưa sai người tới quét, Hỏi Lan, Hỏi Mai, còn không mau dọn dẹp sạch sẽ.”

Hỏi Lan Hỏi Mai đang muốn đi dọn, lại nghe Mộc Lưu Nam nói: “Chờ một chút!”

Người trong phòng ngủ cũng bị phản ứng của hắn chú ý theo.

Chỉ thấy Mộc Lưu Nam ngồi xổm xuống nhìn vũng máu kia, cau mày nói: “Đây là máu của hài tử kia a!? Ta thấy có điểm kì lạ, thái y cầm máu cho hắn rất lâu sau mới ngừng chảy.”

Vũ Văn Quân Quyết nghe hắn nói vậy cũng hớ lại nghi hoặc vừa rồi khi nhìn thấy vũng máu, không khỏi hỏi: “Ngươi cũng cảm thấy máu của đứa bé này có chút khác với người bình thường?”

Mộc Lưu Nam trầm tư một lát, đứng dậy lạnh lùng nói: “Ta nghĩ rốt cuộc tìm được người làm bị thương Quân Nhưng rồi!”

[ĐSHC]- CHƯƠNG 51

Chương 51: Hài tử của Văn quý phi

Còn một tháng nữa là tới mồng một tết, Vũ Văn Quân Nhiên cùng Mộc Lưu Nam trở về hoàng cung. Lúc này đã là tháng giêng, khí trời vô cùng lạnh, bên ngoài cũng có tuyết rơi. Hai huynh đệ đã lâu không gặp mặt, Vũ Văn Quân Quyết liền đãi thiết yến tẩy trần cho Hoàng đệ nhà mình cùng em dâu.

Nói là thiết yến, kỳ thực cũng chỉ có bốn người cùng nhau ăn bữa tối. Mộ Tử Thư lúc này đã mang thai tháng thứ chín, lại là song bào thai, thân thể cồng kềnh, có lúc ngồi không cũng mệt mỏi. Vũ Văn Quân Quyết cố ý sai người đưa đến một chiếc ghế có tay vịn, trên nệm êm ái khiến hắn thoải mái ngồi ăn.

Tiếp tục đọc